Luân Tâm

CÕI SẦU RIÊNG

Câu thơ ngây dại đã chết rồi
Trăm năm thương bóng tôi tìm tôi
Mồ hoang cỏ uá hồn ma đói
Rã gánh hát rong bán chợ trời !
Khen chê thương tiếc quá muộn màng
Nắng lửa mưa dầu bóng lầm than
Đàn sao vỡ nát tim không máu
Trăng tàn sao rụng đội mồ hoang !
Nghìn năm hò hẹn chung môi khờ
Ai nỡ vô tình bán trái mơ
Vòng tay nước đá chôn chân lửa
Còn trách tội tình thơ không thơ...
Bút mực sầu nghiêng bóng xe tang
Rừng thương núi nhớ hết bình an
Đêm môi hờn tủi ngày tim héo
Lủi thủi đi về ăn khói nhang !
Giọt nắng tương tư bóng áo bay
Cho lòng xao xuyến quên đầu thai
Tiếng cười mê hoặc sao thành lệ
Thắp nến tình chung vẽ chân mây ....
Bao chuyện mơ hồ chuyện thần tiên
Chỉ còn lãng đãng cõi sầu riêng
Tìm đâu một chút hương chăn gối
Sao nỡ lạnh lùng nợ trốn duyên ?
Người trước người sau bóng trễ đò
Đường con tình điệu quá quanh co
Vui buồn đeo cánh chim hư ảo
Hết khổ đau lòng lạnh vùi tro....
Còn chút bụi đường áo mưa rơi
Nắng tàn đau mắt gió đau môi
Xương khô giận đất mây hờn gió
Thơ thẩn nghìn năm bóng mồ côi...
MD.12/21/08
Luân Tâm

Được bạn: vdn 5.1.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "CÕI SẦU RIÊNG"